(Thethaovanhoa.vn) - Luis Enrique từng có 5 năm thi đấu cho Real Madrid, khi đội bóng Hoàng gia phát hiện ra năng lực của ông trong những ngày vừa bước vào sự nghiệp chuyên nghiệp với Sporting Gijon.
Tuy vậy, trong phần lớn giai đoạn đỉnh cao của sự nghiệp cầu thủ, Enrique gắn với Barca và dòng máu ông như một cule đích thực.
Năm 1996, Enrique quyết định rời Bernabeu để chuyển sang Barca, đối thủ lớn nhất của đội bóng chủ sân Santiago Bernabeu. Enrique cảm nhận được rằng, Real không dành cho ông sự tôn trọng. Bản hợp đồng tự do với Barca trở thành bước ngoặt thực sự. Camp Nou tôn trọng và dành cho Enrique tình yêu mà ông không thấy trước đó.
Không phải ngẫu nhiên mà Enrique xuất thân là một cầu thủ Real nhưng trở thành đội trưởng Barca.
Năm 1995, khi tham dự trận “Kinh điển” cuối cùng trong màu áo Real, Enrique ghi 1 bàn trong thắng lợi 5-0 của CLB Hoàng gia (Zamorano lập hat-trick, Amavisca ghi bàn còn lại). Gần hai năm sau, khi lần thứ hai trở lại Bernabeu đá trận “Kinh diển”, Enrique nâng tỷ số lên 2-1, trong trận thắng 3-2 của Barca.
Các cule đã sướng như phát điên, trái ngược cảm giác tức tối của Madridista, khi Enrique chạy ăn mừng sau bàn thắng. Đó là một trong những khoảnh khắc đáng nhớ nhất của Enrique và Barca trong các trận “El Clasico” của những năm 1990, cũng là một trong những bàn đẹp nhất đời cầu thủ của ông. Sau đó, với tư cách đội trưởng Barca, trong tháng 4/2003, Enrique còn ghi một bàn khác ở Bernabeu, trong trận hòa 1-1 với “Galacticos 1.0”.
Khi treo giày, trong 10 năm liền Enrique không trở lại Bernabeu. Ông dành thời gian cho Barca B, trước khi bước vào cuộc phiêu lưu cùng Roma và Celta Vigo. Đầu năm nay, lần đầu tiên đến Bernabeu với tư cách HLV, Enrique cùng Celta Vigo nhận thất bại 0-3.
Lần trở lại này với Enrique mang một ý nghĩa khác. Ông đang dẫn Barca, và có trận “Kinh điển” đặc biệt của cuộc đời.
Chưa hết, khi còn tập tành làm HLV, Enrique còn tuyên bố thẳng thừng “không bao giờ tôi dẫn Real và Oviedo”. Không dẫn Real, vì Enrique là một cule đích thực. Không dẫn Oviedo, vì đó là đội bóng thủ phủ xứ Asturias, đối thủ lớn nhất của Sporting Gijon.
Barca không phải Celta Vigo. Thế nên, trong lần trở lại này, với tham vọng cùng Barca khẳng định vị thế đầu bảng, một khi giành chiến thắng, sẽ không lạ nếu Enrique ăn mừng theo một cách nào đó làm cho Madridista tức giận. Enrique có một cá tính đặc biệt, và không bao giờ ông chịu xuống nước với ai.
N.H
Thể thao & Văn hóa