23/11/2008 14:42 GMT+7 | Văn hoá
(TT&VH Cuối tuần) - Không phải định luật, nhưng quả thật có những lúc mà con bệnh, thay vì ra bác sĩ, nên tìm đến một chuyên gia tâm lý trị liệu. Đó là khi mỗi lần nhìn vào gương là một lần đau khổ: mũi quá tẹt, mắt quá híp, ngực quá lép - những khiếm khuyết mà chỉ “nạn nhân” chứ người ngoài không hề nhận thấy, và dao kéo chỉ là một giải pháp tạm thời.
Melanie Griffith |
Vấn đề nằm ở chỗ khác: Đến khi tháo băng, đối với một số “con bệnh”, kết quả hoàn hảo nhất cũng khiến họ kém hài lòng. Thậm chí 80% trong số này còn thấy “ốm” nặng hơn trước khi phơi mình dưới dao kéo. Đó là chứng bệnh tâm lý với cái tên khoa học ngang tai Dysmorphophobia: nhìn gì trên thân mình cũng thấy xấu xí.
Bi kịch nhiều hồi, lắm cảnh
Michael Jackson |
Nhà tâm lý Ulrike Buhlmann ở Đại học tổng hợp Humboldt cho biết, bệnh nhân Dysmorphophobia hầu như luôn bận bịu với một chi tiết “kém hoàn hảo” nào đó trên cơ thể mình. Tâm trạng này khiến cuộc đời họ luôn ở thế mất cân bằng, một số ít đã ra tay tàn phá cơ thể mình, thậm chí tự sát. Một bệnh nhân của bà Buhlmann thấy da cổ của mình không đẹp, liên tục cấu và gãi cho đến khi vỡ động mạch cổ.
Meg Ryan |
Bác sĩ Gubisch, Giám đốc bệnh viện thẩm mỹ Stuttgart, thuật lại trường hợp một bệnh nhân sau tai nạn bị lệch sống mũi. Người ta đã chỉnh lại rất đẹp nhưng cô ta không hài lòng. Một năm ròng, hầu như ngày làm việc nào vị bác sĩ cũng phải trốn mỗi khi cô ta cùng bạn trai ghé qua để giải thích cho ông biết lý do khiến mình đau khổ với cái mũi vẫn... vẹo. Một bệnh nhân khác của ông Gubisch thấy bản thân xấu xí đến mức xin nghỉ ốm một năm liền, thậm chí không ló mặt ra đường để đưa đám mẹ mình.
Bi kịch ở cả hai phía chứ không riêng với người bệnh: Giới chuyên môn trong lĩnh vực còn quá non trẻ này chưa thu thập được nhiều kinh nghiệm, còn các “bác sĩ dao kéo” thường không (muốn) nhận ra những triệu chứng của Dysmorphophobia để khuyên khách hàng đi điều trị tâm lý. Trang mạng hiếm hoi do bà Buhlmann lập ra cho đến nay mới có khoảng 150 người truy cập. Tiền sử của chứng này bắt đầu trước hoặc trong kỳ dậy thì. Bệnh nhân bị các bạn đồng niên chọc ghẹo, dần dần chú trọng bề ngoài của mình hơn bất kỳ các khía cạnh nào khác trong cuộc sống. Một số người bị bố mẹ ép vào một khuôn cứng nhắc đến vô lý, có những đứa bé 5 tuổi đã bị rầy la vì rẽ ngôi không thẳng.
… và bệnh tưởng
Tony Curtis |
Chứng bệnh này dường như đã thành một “nét văn hóa”. Ở Mỹ có bày bán một quyển sách nhan đề My Beautiful Mommy (Mẹ xinh đẹp của con), hướng dẫn người lớn cách giải thích cho con cái trước khi phẫu thuật thẩm mỹ, đề phòng lúc quay về, bọn trẻ không nhận ra họ. “Mẹ ơi”, một đứa bé hỏi, “Tại sao mẹ muốn trông khác đi?”. Và mẹ mỉm cười đáp: “Không chỉ khác đi, con gái yêu ạ, mà còn xinh hơn”. Chả trách người Nhật và người Hàn, vốn được tạo hóa ban cho cặp mắt xếch và hẹp, khi sáng tác truyện tranh đều vẽ các cô gái có đôi mắt to như cái đĩa đựng nước mắm.
Đăng nhập
Họ và tên
Mật khẩu
Xác nhận mật khẩu
Mã xác nhận
Tải lại captchaĐăng ký
Xin chào, !
Bạn đã đăng nhập với email:
Đăng xuất