21/04/2009 13:45 GMT+7 | Italy
Trên lý thuyết, với những con người đã xuất phát trước Torino, Milan hoàn toàn có thể đá 4-2-3-1 (thậm chí là 3-4-1-2 do Flamini bất ngờ dược xếp đá hậu vệ phải) và trên thực tế, đã có những lúc Milan chơi như vậy khi Pato dạt trái quá nhiều còn Beckham chơi cao hơn so với Pirlo và Ambrosini. Nhưng cũng như trận trước và cả những trận trước nữa khi Milan phụ thuộc vào những đường lên bóng ở biên, độ hiệu quả trong các pha tấn công là không cao. Những nhân tố của đội bóng này không phù hợp với lối đánh biên như đặc trưng của mô hình có 2 tiền vệ tấn công chơi dạt cánh 4-2-3-1.
Không tính pha Inzaghi đánh đầu từ quả phạt góc của Beckham, 4 trong 5 bàn thắng của Milan vào lưới Torino đều đến từ những pha tấn công trung lộ. Rõ nét hơn nữa là ở hiệp 1, khi Pato chơi quá xa khung thành (4-3-1-2), Milan chơi kém hiệu quả hơn so với hiệp 2, khi Ronaldinho (thay Pato) có xu hướng xuyên phá vào trong nhiều hơn (4-3-2-1). Sự cơ động của tuyến tiền vệ, trong đó cả Beckham lẫn Ambrosini đều sẵn sàng băng lên ở trung lộ để tạo đột biến, đã giúp Milan có một thế trận như ý bất chấp Torino cũng đã phòng thủ với số đông.
B.V
Đăng nhập
Họ và tên
Mật khẩu
Xác nhận mật khẩu
Mã xác nhận
Tải lại captchaĐăng ký
Xin chào, !
Bạn đã đăng nhập với email:
Đăng xuất