Đấy là một cảnh tượng không thể quên với những ai có mặt tại đó: Cổng Khải hoàn chìm trong bóng tối, và lá cờ lớn ba màu của Pháp treo phía dưới trông như một cái bóng khổng lồ đang di động...
Đấy là một Paris mà tôi yêu mến, bởi nó sâu lắng, say mê và tràn đầy lãng mạn. Một Paris không hào nhoáng và tạo ra cảm giác choáng ngợp cho những người mới tới như tháp Eiffel, Cổng khải hoàn, đại lộ Champs-Elysees...
Những người chết trẻ thường để lại cảm giác đau buồn và tiếc nuối với những người còn sống. Cuộc đời này quá đẹp để từ bỏ. Thế giới này quá rộng để đi. Những lạc thú và đam mê của đời còn rất nhiều mà ta chưa thể nếm trải hết.
Bạn đã nghe đến tên nước Cộng hòa Saugeais (Sô-gie) bao giờ chưa? Tôi cũng chưa từng nghe đến cái tên ấy và không nghĩ rằng, một mảnh đất như thế lại tồn tại trong lòng châu Âu, cụ thể hơn, trong chính nước Pháp.
Anabelle Cruse-Bardinet gợi cho tôi một cảm giác, rằng những người phụ nữ làm chủ các nhà rượu thường phải là những người mạnh mẽ, cá tính, rất tự tin, và đương nhiên, lấy nghề làm rượu làm một lẽ sống.