Đã 20 ngày trôi qua nhưng những ám ảnh về vụ nổ khí ga vào buổi sáng định mệnh ấy vẫn còn rất rõ trên khuôn mặt anh Nguyễn Nhật Minh (SN 1968) và chị Nguyễn Thu Ngân (SN 1974) - phố Tạ Quang Bửu - Hà Nội. Và dù đã biết sự thật về sự ra đi vĩnh viễn của hai đứa con thân yêu nhưng mỗi lần nhắc đến con vợ chồng họ lại quặn lên nỗi đau không lời!
Bây giờ, cứ mỗi buổi trưa và buổi chiều hàng ngày, anh Minh lại mang sách Kinh Phật sang giường bệnh của vợ để cả hai cùng nguyện cầu cho hai con nơi suối vàng được siêu thoát.
Anh Minh đang được mẹ chăm sóc trên giường bệnh. Ảnh: P.V
Trực giác mách bảo, các con đã ra đi
Chỉ một tuần trở lại đây, phòng 312 và 311 thuộc Khoa Bỏng - Bệnh viện Xanh Pôn, Hà Nội, nơi anh Nguyễn Nhật Minh và chị Nguyễn Thu Ngân đang nằm điều trị mới ngớt người vào ra. Theo mẹ anh Minh thì những ngày qua khi cơ sự xảy đến, họ hàng, đồng nghiệp và hàng xóm... ngày nào cũng có người đến thăm hai vợ chồng. Tuy nhiên, để tránh xáo trộn tâm lý, gia đình cũng hạn chế không cho hai vợ chồng anh chị trò chuyện hoặc tiếp xúc nhiều.
Lúc chúng tôi vào thăm, anh Minh đang nằm một mình lần chuỗi hạt bằng đá trên tay. Thấy có khách lạ đến, anh kê gối lên cao để theo dõi. Đôi mắt anh thâm quầng vì mất ngủ, gương mặt vẫn chưa thể giấu hết nỗi thảng thốt, thất thần. Phải mất một lúc an ủi, trò chuyện anh Minh mới đủ bình tĩnh để chia sẻ với phóng viên về tình trạng sức khỏe của mình.
Giọng nói yếu ớt, anh Minh cho hay, hiện sức khỏe của anh đã ổn, các vết bỏng đã khỏi. Anh đã có thể tự chủ động trong sinh hoạt cá nhân, không cần người hỗ trợ thường xuyên như trước. Ăn uống hàng ngày cũng đã bình thường nhưng do sức khỏe còn yếu nên anh ăn rất ít. Tối cũng ngủ chập chờn, lúc nào ngủ thiếp thì thôi nhưng khi không ngủ được lại nhớ đến các con. Nhiều đêm ngủ vẫn hay giật mình nên giấc ngủ chưa trọn giấc hoặc có khi anh phải dùng thuốc an thần mới ngủ được.
Vụ tai nạn thương tâm một lần nữa gióng lên hồi chuông cảnh báo về an toàn khi sử dụng ga. Ảnh: P.V
|
Nhớ về buổi sáng định mệnh ấy, anh Minh ầng ậng nước mắt. Cho đến bây giờ anh vẫn không thể nào tin nổi mọi chuyện lại xảy ra một cách tàn khốc như thế. Sáng hôm đó, theo thói quen thường ngày hai vợ chồng anh hay dậy cùng nhau để ra công viên gần nhà tập thể dục. Nhưng hôm đó chị Ngân dậy trước còn anh Minh dậy sau. Sau khi ngửi thấy trong nhà có mùi gì đó bất thường chị Ngân vội báo với chồng.
"Tôi lúc đó vẫn đang mắt nhắm mắt mở, chưa tỉnh ngủ hẳn và cũng chưa kịp trả lời, chưa kịp nói năng gì thì tự nhiên một tiếng nổ chúa chát vang lên, tất cả mọi thứ trong nhà nổ tung theo, đất đá và bụi mù mịt. Tôi nhìn thấy vợ ngã sóng xoài giữa nền nhà nên cố gắng đứng dậy dìu vợ ra ngoài rồi hô hoán mọi người đến cứu. Khi tỉnh dậy người đã bó băng trắng toát và đang nằm trong bệnh viện. Mọi việc đã xảy ra quá nhanh, chỉ trong một tích tắc... Sau này, tôi đã cố gắng hỏi mọi người về tình hình của các con nhưng ai cũng bảo các con đang cấp cứu trong Bệnh viện Việt Đức. Tôi cứ nghĩ các con bị nặng hơn nên phải cấp cứu ở bên đó chứ không nghĩ..." - anh Minh nghẹn ngào...
Theo mẹ anh Minh, thì sau gần một tuần cấp cứu anh mới tỉnh, ngày nào anh cũng hỏi thăm các con. Tuy nhiên, vì sợ anh bị sốc nên gia đình vẫn giấu nhẹm mọi chuyện, chỉ bảo qua loa rằng các con đang dần hồi phục nhưng bác sĩ chưa cho đi lại... Nhưng với trực giác và linh tính của một người cha, anh Minh đã có những cảm nhận của riêng mình.
"Chuyện các con ra đi một phần do trực giác mách bảo, một phần do tôi suy đoán. Vì có một hôm không thấy người nhà trong bệnh viện, chỉ có mấy người quen của cơ quan đến, tôi đoán chắc các con không qua khỏi nên mọi người đang đứng ra lo tang lễ... Thế rồi tôi giả vờ nói với một người bạn là tôi đã biết mọi chuyện rồi. Người bạn đó tưởng thật hỏi lại: "Ai báo cho cậu biết?". Vậy là từ đó tôi mới dám chắc về sự ra đi của hai con...".
Cứ mỗi lần nhắc đến hai con nước mắt anh Minh lại tuôn trào, hai bờ môi mím lại, bàn tay nắm chặt lấy thành giường như cố kìm nén cơn đau đớn đang cuộn trong lòng. Không nhớ sao được, khi mới ngày hôm qua đây thôi bé Ngọc Tâm còn hí hửng khoe với bố "con được nhà trường chọn vào đội tuyển học sinh giỏi Toán của quận". Và anh đã hứa với con đến ngày con đi thi bố sẽ xin nghỉ làm để đưa con đi. Còn cậu em Duy Anh thì đã tập hợp được những 11 điểm 10, đang chờ ngày bố mẹ đưa đi nhà sách mua quà thưởng.
"Các cháu nhà tôi ngoan lắm, rất thương bố mẹ, rất hiếm khi tôi phải bực bội với các con về một điều gì đó. Đi học về đến nhà là tự giác chơi và tự giác học, bố mẹ chẳng mấy khi phải nhắc nhở hoặc la mắng, to tiếng... Lời hứa của hai vợ chồng tôi với các con vẫn còn đó.. không biết bao giờ chúng tôi mới quên được hình bóng của con".
Chị Ngân đang được người thân chăm sóc. Ảnh: P.V
Bỏ ăn đòi chết theo con
Trước khi ra về, tôi hỏi anh Minh "Ước mong lớn nhất của anh lúc này là gì?", anh nắm chặt tay tôi và để nước mắt chảy thành dòng trên khuôn mặt. Mãi một lúc sau anh mới có thể thốt thành lời, "ước mong lớn nhất lúc này là được trở lại ngày xưa, cái ngày cả gia đình anh đang có nhau". |
Mặc dù được bác sỹ cho phép tiếp xúc với chị Ngân nhưng do tình hình sức khỏe lẫn tinh thần của chị chưa ổn định nên chúng tôi không dám trò chuyện nhiều. Tuy nhiên, theo như những gì mẹ anh Minh chia sẻ thì một tuần nữa là cả hai vợ chồng có thể ra viện.
"Hôm nay Ngân đã bắt đầu tập đi từng bước, nhất là đi ra khỏi giường bệnh để tự vệ sinh. Còn một vết thương sâu ở chân trái thì hôm nay bác sĩ cũng vừa gây tê để khoét bớt những chỗ hoại tử. Tay trái vừa tháo bỏ hết băng chỉ còn một tí ở lòng bàn tay phải là bác sĩ chưa cho tháo băng vì vết thương còn ướt. Tối khó ngủ nên Ngân toàn phải tiêm thuốc ngủ và thuốc an thần mới chợp mắt được...".
“Còn chuyện ra đi của hai con thì mới đầu tuần đây Minh mới nói Ngân biết. Khi hay tin xấu, Ngân cũng hoảng loạn lắm, khóc lịm đi rồi bỏ ăn mất mấy bữa... Trước đây, khi chưa biết tin em nó cứ đòi sang Bệnh viện Việt Đức thăm con nhưng mọi người khuyên đang yếu không nên qua. Bác sĩ cũng ra vẻ cấm đoán để cô ấy sợ không dám đi. Thế nhưng vì Ngân nhớ con quá nên mọi người khuyên Minh nên nói cho vợ biết. Buổi chiều hôm đó tôi thấy Minh đưa sách Kinh Phật sang, hai vợ chồng nói chuyện rồi tụng kinh cầu siêu cho hai con. Khi Minh về thì Ngân khóc ngặt lên, không thể dỗ dành được..." - mẹ anh Minh chia sẻ.
Riêng gia đình chị Ngân cũng đang hết sức hoàn cảnh. Bố mẹ chị đều đã ngoài 70 tuổi. Cụ ông thì bị tai biến mạch máu não phải nằm một chỗ, còn cụ bà thì bị bệnh tiểu đường nặng. Từ ngày cơ sự xảy đến với gia đình con gái, tuần vừa rồi mẹ chị Ngân mới có điều kiện lên thăm con. Nhà cũng chỉ có hai chị em gái nên cả anh rể và chị gái của chị Ngân phải thay nhau, vừa chăm bố mẹ đẻ vừa chăm em.
Chia sẻ với phóng viên, không ít lần mẹ anh Minh khóc như một đứa trẻ. Trong kí ức kinh hoàng của người đàn bà đã ở vào tuổi thất tuần này vẫn không thể nào tin nổi mọi chuyện lại có thể xảy đến với vợ chồng con trai và hai cháu nội của bà nhanh như thế?! Bởi, chỉ mới đây thôi, cả mùa hè hai chị em Ngọc Tâm và Duy Anh còn quấn quýt bên ông bà không chịu rời. Và cũng chỉ mới trước đó thôi Duy Anh vừa gọi điện cho bà khoe đã đạt được điểm 10 thứ 11 và vòi bà thưởng quà cho cháu.
"Bình thường hai đứa ngoan lắm, con chị là Ngọc Tâm học ở Trường THCS Tô Hoàng ai cũng thương, cũng quý. Ngọc Tâm thì ít nói, cứng rắn và rất ra dáng người lớn chứ không hay hay nũng nịu như thằng em. Thằng em Duy Anh thì hơi giống con gái, suốt ngày ngồi vào lòng mẹ nói "con yêu mẹ". Khi nào xuống thăm ông bà là nó lại bảo "Thằng cháu đích tôn của ông bà xuống rồi đây", nó tếu táo y như tính bố nó vậy. Chúng tôi thi thoảng vẫn đùa nó, kể ra mày làm con gái, chị mày làm con trai thì mới đúng. Cả hai chị em ở với chúng tôi suốt mấy ngày hè chỉ đợt tháng Bảy vừa rồi phải đi học thêm nên bố mẹ mới phải đón về. Bây giờ về đến nhà, nhìn thấy di ảnh của hai đứa là tôi không thể nào cầm được nước mắt. Bây giờ tôi chỉ mong nhà phúc dày đức lớn, vợ chồng nó sớm vượt qua được cơn sinh ly này, rồi đi làm và sinh lấy mụn con... Nếu cơ sự không may thì chắc tôi chết không nhắm nổi mắt..." - bà Minh nấc nghẹn.
Cũng theo bà Minh khi hay tin anh Minh đã tỉnh táo, một số nhà sư trong Huế và một người thân của anh Minh đã mang sách Kinh Phật vào cho vợ chồng anh cùng đọc để tìm sự an ủi.
"Họ nói, người chết thì đã chết rồi còn người sống mà càng vương vấn, nặng nề thì các con lại không siêu thoát được. Vì thế mà ngày nào Minh cũng mang sách Kinh Phật sang cùng vợ tụng đọc để cầu siêu cho hai con. Nhà sư còn tặng cho em nó hai chuỗi hạt bằng đá để lần tràng hạt mỗi khi tinh thần bất an. Bây giờ thì tinh thần của Minh đã ổn hơn, em nó cũng đã xác định được mọi việc nên chỉ mong sớm bình phục để đi làm. Còn Ngân dù mềm yếu hơn nhưng vì em nó cũng được đào tạo từ ngành tâm lý ra nên cũng biết cách để tự an ủi mình".
Rời bệnh viện, lòng tôi trĩu nặng. Chỉ thầm mong vợ chồng anh Minh, chị Ngân đủ nghị lực để vượt qua cơn bão giông quá phũ phàng của số phận.
Tình hình sức khỏe của cả hai vợ chồng Minh và Ngân đã ổn định rồi, Nhật Minh có thể ra viện được rồi nhưng chắc là đang chờ vợ rồi hai vợ chồng ra cùng một lúc. Những vết bỏng trên vùng tay và mặt của Minh đã bắt đầu đơm da non, sẽ hơi ngứa nên chỉ cần dùng thuốc bôi da chứ không phải uống thuốc kháng sinh nữa.
Còn Ngân thì còn một vài vết thương ở phần bụng chân trái nữa là khỏi. Thời điểm khi nghe tin hai con mất thì cũng bị sốc nhưng nhờ các liệu pháp tâm lý và thuốc giảm đau, an thần nên cũng không đến nỗi hoảng loạn lắm. Cũng may, mọi thứ đều được tác động từ từ nên không phải cấp cứu khi hay chuyện. Những vết thương về bỏng thì sẽ hồi phục theo năm tháng và nó cũng không ảnh hưởng gì đến khả năng sinh sản của cả hai hết. Di chứng để lại chủ yếu là thẹo và thẩm mỹ thôi, chắc cũng mất một vài năm mới ổn định được. Dự kiến tuần sau cả hai vợ chồng có thể xuất viện.
BS. Nguyễn Thống - Trưởng Khoa Bỏng, Bệnh viện Xanh Pôn |
Theo Giadinh.net