14/10/2012 07:00 GMT+7 | Âm nhạc
Bằng Kiều in concert 2012 là chương trình đầu tiên của dự án Hòa nhạc VN (Vietnam Concert) do Công ty Viet Vision và Ba Na Hills phối hợp thực hiện. Trong chương trình diễn ra tại cả hai thành phố đều có sự xuất hiện của ba vị khách mời là ba giọng hát gắn liền với sự nghiệp âm nhạc của Bằng Kiều: Mỹ Linh, Hồng Nhung và ca sĩ hải ngoại Minh Tuyết. Ngoài ra sẽ có hai vị khách mời đặc biệt xuất hiện trong vai trò cầu nối giữa Bằng Kiều và khán giả của chương trình. “Bất ngờ và độc đáo”, đó là quyết tâm mà êkip thực hiện chương trình (do đạo diễn Phạm Hoàng Nam tổng chỉ huy, nhạc sĩ Hồ Hoài Anh làm giám đốc sản xuất, nhạc sĩ Hoài Sa và Vũ Quang Trung làm đạo diễn âm nhạc...) muốn mang đến cho khán giả.
Nhớ “người Hà Nội vỉa hè” Tôi không thể hình dung ra ca sĩ như Bằng Kiều lại trở thành ca sĩ hải ngoại. Anh chàng “người Hà Nội vỉa hè” giống như tôi, thích đá bóng “phủi”, thích la cà hàng nước để lơ mơ nhả khói thuốc lào nhưng lại sống rất đương đại. Nhạc sĩ Dương Thụ và ca sĩ Bằng Kiều tháng 9-2012 - Ảnh: Nhật Trung Bằng Kiều có ý thức về thời mình đang sống và đang làm nghệ thuật, anh hiểu mình hát những gì và những gì mình không thể. Một giọng tenor trời cho, trong sáng, bay bổng trữ tình, lên cao đến đố hai gạch mà không căng thẳng kịch tính, vẫn cho ta cái phần “đời” của giọng hát nhạc nhẹ; một giọng có âm sắc rất riêng, cất lên là biết ngay. Ngoài ra anh còn là ca sĩ có thể sáng tác và phối khí như một nhạc sĩ sáng tác chuyên nghiệp, có thể thổi sax, chơi guitar như một nhạc công chuyên nghiệp, có thể diễn kịch như một diễn viên chuyên nghiệp, rõ là một anh chàng đa tài hiếm có trong thế hệ của mình. Có lẽ ở VN, theo cách hiểu của riêng tôi, ca sĩ nam như thế là độc nhất vô nhị. Bây giờ ai mời Bằng Kiều hát thì phải xin phép vì “có yếu tố ngoại”. Và người nghe sẽ gặp một giọng hát ngọt ngào, trữ tình với một danh mục chủ yếu là “nhạc xưa”. Anh cover lại những tác phẩm mà người ta quen nghe qua các giọng ca vàng của một thời: Anh Ngọc, Sĩ Phú, Duy Trác, Jo Marcel... với một tâm thế mới, một thẩm mỹ mới, một phẩm chất chuyên nghiệp mà thế hệ trước thường là rất tài tử. Nghe nói ở hải ngoại anh là giọng nam đắt giá nhất, điều chỉ có thể với Tuấn Ngọc, một danh ca lớn nhất của dòng nhạc này. Anh đã không còn là Bằng Kiều mà tôi biết vì đó là điều không thể. Mỗi người đều có một số phận, mà bước đi của nó là điều không ai có thể đoán trước. Yêu một người rồi lại lấy một người, sinh ra ở nơi này, rốt cuộc lại sống chung thân ở một chốn khác, toàn những chuyện chính mình và chẳng ai có thể ngờ. Mọi sự lựa chọn của chúng ta đều có “bàn tay của số phận”, tôi tin là như thế. Lần trở về đặc biệt này (để hát chứ không phải về thăm quê), Bằng Kiều có gặp tôi. Cậu ấy làm tôi ngạc nhiên khi mời tôi đến ngồi góc quán cà phê ngoài trời, sát cạnh bờ rào sắt “để chú cháu mình hút thuốc lào cho tiện”. Kiều gọi tôi bằng chú và rất chiều chú Thụ, nhất là cả cái khoản thuốc lào này. Trong khói thuốc lào lơ mơ, chú cháu tôi vẫn nghĩ đến những dự định ngày xưa “chú làm cho cháu một đĩa, thật văn minh vào nhé”. Liệu còn có thể không nhỉ, hả Kiều? |
Đăng nhập
Họ và tên
Mật khẩu
Xác nhận mật khẩu
Mã xác nhận
Tải lại captchaĐăng ký
Xin chào, !
Bạn đã đăng nhập với email:
Đăng xuất